Thứ Sáu, 16 tháng 2, 2018

- ĐẠI LỄ VÍA ĐỨC NGỌC HOÀNG THƯỢNG ĐẾ MÙNG 9 -1 ÂM LỊCH


+


ĐỨC NGỌC HOÀNG THƯỢNG ĐẾ
Đàn  Ngọ Thời,  15.01 Mậu Tuất (Ngày 02.03.2018)

ĐÀN THIÊN KHAI HUỲNH ĐẠO
                                                THI
Bạch sắc thừa vâng lịnh Cửu Trùng,
Hạc reo rúng động chốn Đài Cung;
Đồng tâm nghiêm chỉnh gìn tâm ý,
Tử kiến Chí Tôn hiện Cửu Trùng.

Bạch Hạc Đồng Tử  triều nghinh.

Thông việc huyền cơ hữu Đạo Trời,
Thiên thời địa lợi chuyển trần vơi;
Giáo dân tỉnh giấc tu thành Đạo,
Chủ sử toàn linh ánh sáng ngời.

Thông Thiên Giáo Chủ, chào mừng chư Thiên Phong Huỳnh Đạo, Thiên Tinh, Bửu Liên nam nữ Đàn trung.

Tiếp lịnh Chí Tôn ngự thế trần,
Định Tâm, định Ý ,định Nguơn Thần;
Để nghe Thầy dạy điều Chơn Pháp,
Tỉnh ngộ tu hành thọ sắc ân.

Triều thăng.
Ngươn ba chuyển lập Đại Phong Thần,
Thỉ hỏa tương đồng chuyển Pháp luân;
Thiên địa tuần hoàn trong vũ trụ,
Tôn hành Thánh Ý lịnh Càn Khôn.

Nguyên Thỉ Thiên Tôn chào mừng Thiên phong Huỳnh Đạo, Đàn tiền đăng đẳng nam nữ đủ đầy. Phật tử viên thành có công vì Đạo.
Giờ linh, Đức Chí Tôn sắp ngự trần mừng Đại Lễ Thượng Nguơn, các nguyên căn nam nữ thành tâm kỉnh lễ.
                                                 THI
Thái lịnh đời mê tỉnh giấc nồng,
Thượng Thừa luyện Đạo đắc Thiên Phong;
Đạo thơ bí pháp lo rèn tập,
Tổ Đức minh khai buổi đại đồng.

Thái Thượng Đạo Tổ chào mừng các Thiên Phong Huỳnh Đạo nghiêm chỉnh thủ Đàn tiếp giá Đức Chí Tôn đồng quỳ đảnh lễ. Tiếp ba hồi đại hồng chung kỉnh Thầy giáng ngự.
Triều thăng.

Thầy mừng các con!
THI
Ngọc điện Thầy khai chuyển thế trần,
Hoàng đồ dựng lập hội Tân Dân;
Thượng Thiên sắc lịnh con đồng đẳng,
Đế Đạo Nam Phương chuyển Đạo Huỳnh.
Giáo hóa nhơn sanh thời mạt pháp,
Đạo Thầy vận chuyển rất oai linh;
Nam Triều hữu phước con thành Đạo,
Phương hướng nhìn nhau trọn nghĩa tình.

Thầy mừng các con! miễn lễ Tam Giáo cùng Phật, Tiên, Thánh, Thần đồng tọa thính, các con được phép yên ngồi để nghe Thầy truyền Đạo.

THI
Bạch Ngọc Thiên Cung chiếu lịnh truyền,
Thầy là Thượng Đế ngự Nam Thiên;
Thương con trưởng ấu đồng tâm kỉnh,
Đàn nội nghiêm minh Diệu Pháp truyền.

THI BÀI
Các con an tọa nghe Thầy,
Giờ trưa Thầy ngự chốn này mừng con;
Đạo Huỳnh bảng Ngọc tên Son,
Thiên TInh Bửu Vị các con ráng hành.
Thương con Thầy giáng Điển lành,
Giờ trưa tất cả lòng thành cầu xin;
Thầy về, Thầy hiện Tứ Linh,
Kim Thân chiếu hóa cao minh diệu huyền.
THI
Thương con thảo trần miền gian khổ,
Thầy nhìn con lệ đổ tuôn trào;
Đạo đời con lắm đa đoan,
Làm sao vén được bức màn vô minh.
Thầy Ngọc Đế huyền linh cao cả,
Đức Chí Tôn Thầy hạ cõi này;
Thương con đo đếm đong đầy,
Tình yêu quý kính lòng Thầy không quên.
Thầy nhắc nhở con nên vững dạ,
Đường tu hành công quả, công phu;
Cuộc đời là kiếp phù du,
Trăm năm rồi được nhàn du con tường.
Đạo Thầy đã khai trường mở lớp,
Cũng tùy con phù hợp duyên lành;
Thương con tuổi Đạo chưa thành,
Đắng cay cam chịu nhọc nhằn khổ lao.
Thầy thương con lệ trào khóe mắt,
Mong con hiền vững chắc đức tin;
Sớm mau về chốn Thiên Đình,
Không còn chịu cảnh lao hình trần ai.
Con nam tử hiền tài hiếu thảo,
Con nữ hiền vì Đạo lo xong;
Mỗi con dâng hiến tấm lòng,
Tấm lòng hiếu thảo tròn công với Thầy.
Đời biển khổ trời mây trăng nước,
Đời gặp nhiều xuôi ngược khổ lao;
Khuyên con Tâm Đạo dồi trau,
Lo tu giải thoát ngày sau về Thầy.
Con hiệp mặt tại đây cầu nguyện,
Xin Chí Tôn thể hiện ngự trần;
Dạy con Tu Pháp ân cần,
Rồi tu cho trọn tấm thân nhẹ nhàng.
Con tỉnh giấc mơ màng trong mộng,
Kiếp đời này sự sống bao lâu;
Sanh ra trên quả địa cầu,
Trăm năm rồi phải về đâu con à!
Nay con được gặp Cha, gặp Phật,
Đường tu hành công chất dồi trau;
Tình thương cốt nhục đồng bào,
Tình thương Phụ Tử lẽ nào đơn sai.
Thầy ban con đường dài tiến tới,
Lo tu hành giữ giới gìn lòng;
Tâm con giữ được chữ KHÔNG,
Đừng mê danh lợi đừng mong bạc tiền.
Thương các con có duyên, có hạnh,
Ráng tu hành tập tánh từ hòa;
Việc nào cũng phải thứ tha,
Việc nào cũng nhớ bỏ qua đừng phiền.
Con muốn thành Phật Tiên không khó,
Con muốn về đâu có ai ngăn?
Tại con không muốn tầm phăng,
Niết Bàn Bạch Ngọc thường hằng gọi khuyên;
Thầy dạy con nắm quyền Hội Thánh,
Thì đức tin Chơn Chánh vững vàng;
Đạo Thầy là ngọn đăng quang,
Con ơi! sáng suốt xa đàn ma vương.
Trong Tam Giáo phô trương Huỳnh Đạo,
Các con cần hiếu thảo thương yêu;
Anh em thương mến dắt dìu,
Chị em con phải nâng niu hết lòng.
Hàng Phật Tử tam công gìn dạ,
Về gặp Thầy con khá vững tin;
Đạo nào cũng hiển, cũng linh,
Đạo nào cũng tại Tâm mình đó con.
Tâm ưu khuyết méo tròn dài vắn,
Tâm con tường lối thẳng đường ngay;
Dầu cho Chánh Đạo Cao Đài,
Hay là Huỳnh Đạo Thiên Khai một đường.
Thầy Ngọc Đế chủ trương giải thoát,
Dạy cho con vững đoạt Pháp Mầu;
Đừng mê, đừng đắm biển sâu,
Phải tìm trở lại Cung Châu Niết Bàn.
Con Phật Tử hiền ngoan bái viếng,
Thầy Ngọc Hoàng khai quyển Đồ Thơ;
Đạo nào cũng rạng Thiên Cơ,
Đạo nào cũng sáng Thiên Thơ đại đồng.
     Giờ chánh Ngọ ân cần Thầy giảng,
Dạy cho con quyền hạn tu hành;
Tu là cứu độ chúng sanh,
Tu là bỏ dữ về lành nghe con.
Giờ đúng Ngọ quyết tròn Đạo Lý,
Con phải cần thuần túy chữ TÂM;
Biết tu không thể mê lầm,
Đường nào cũng đến cao thâm Niết Bàn.
Sợ các con Đạo Tràng chưa đủ,
Tỉnh mộng trần đừng phụ Thiêng Liêng;
Trần mê vì nghiệp oan khiêng,
Nên con quên Đạo tu hiền con xa.
Lời Thầy dạy con hòa con hiệp,
Tình thương yêu liên tiếp đại đồng;
Chữ TU con được sạch trong,
Chữ TU con mát mẻ lòng từ nay.
Đạo Lễ Nghĩa nhớ hoài trong dạ,
Khuyên các con phải khá gìn lòng;
Thân này Tứ Đại Giai Không,
Trăm năm rồi cũng uổng công kiếp người.
Đời con khóc lẫn cười chưa trọn,
Đạo con cần phải dọn bốn đường;
Con ơi hai chữ TỨ TƯỜNG,
Bốn đường, bốn vách là trường khảo thi.
Thầy dạy con Tam quy Ngũ giới,
Việc tu hành con hỡi tiến nhanh;
Dẫn dìu em hiệp chị anh,
Kết đoàn liên phái tu hành cho thông.
Nay Huỳnh Đạo đại đồng xoay chuyển,
Đạo của Thầy chiếu hiện oai linh;
Con theo mối Đạo chân tình,
Con theo bốn chữ ĐẠO HUỲNH THIÊN KHAI.
Thầy ngự tứ trước Đài mừng trẻ,
Đường tu hành mạnh mẽ Tinh Thần;
Tu gìn được bốn chữ ÂN,
Tu lo được trọn nghĩa nhân làm người.
Hạnh đức con tốt tươi đầy đủ,
Ráng lo tròn Tịnh Trụ Pháp Thân;
Con gìn được bốn chữ ÂN,
Ngày sau Phật Thánh Tiên Thần dắt đưa.
Trời lúc nắng, lúc mưa, nóng lạnh,
Đạo lúc vầy lúc chánh hoằng khai;
Thấy con trong kiếp lạc loài,
Thương con Thầy mới giảng bài lý Chơn.
Tu dẹp giận bỏ hờn nghe trẻ,
Tu Tinh Thần mạnh mẽ đừng sai;
Tu là con phải tu hoài,
Đừng mê danh lợi tiền tài hư thân.
Thầy Chí Tôn giáng trần dạy Đạo,
Thấy con hiền thuận thảo Thầy vui;
Nhìn con Thầy cũng ngậm ngùi,
Con đường Chánh Pháp đừng vùi chôn sâu.
Nay đủ mặt về chầu Thượng Đế,
Con vui mừng Thầy để mấy lời;
Tu là khổ hạnh con ơi,
Tu là phải dứt nghiệp đời mới nên.
Tu con nhớ bỏ quên ố tật,
Tu thì con công chất đủ đầy;
Ít khi Thầy đến nơi nầy,
Vì con Thầy mới chuyển xoay cơ đồ.
Đạo của Thầy Hư Vô tuyệt mỹ,
Con hiểu tường Chân Lý Đại Đồng;
Kiếp này con chịu gai chông,
Kiếp sau con mới mát lòng con ơi!
Long Hoa Hội rạng ngời vận chyển,
Thầy ban con đủ Điển, đủ tài;
Đức tin cho đủ mới hay,
Thấy con thương Đạo, thương Thầy lo toan.
Trông thân xác mơ màng chưa tỉnh,
Tỉnh đi con Chánh Định rõ ràng;
Con nhìn thấy Đức Ngọc Hoàng,
Chí Tôn Thượng Phụ giáng Đàn hôm nay.
Con bước mãi đường dài cay đắng,
Đạo nhiều khi dùn thẳng chưa yên;
Nhìn con Thầy cũng ưu phiền,
Thôi thì con ráng trọn yên vì Thầy.
Chỉ trong một phút giây dạy trẻ,
Tình thương yêu mát mẻ con ơi!
Thầy về con ở trên đời,
Bao giờ cũng nhớ đến lời Thầy khuyên.
Huynh với đệ cột kiềng cho chắc,
Tỷ muội đồng nắm chặt tay nhau;
Các con Phật tử đi vào,
Nghe Thầy luận Đạo thấp cao rõ ràng.
Thầy vén được bức màn vô ảnh,
Để cho con đủ Tánh đủ Tâm;
Biết Thầy ngự thế giáng lâm,
Khai ngươn Đại Đạo siêu thâm tuyệt mầu.
Huỳnh Đạo Năm châu rộng khắp,
Đạo của Thầy chính lập Long Hoa;
Các con dầu ở gần xa,
Cũng đồng một Mẹ, một Cha ráng gìn.
Con có đủ đức tin thăm viếng,
Ghé viếng Thầy tâm nguyện với Thầy;
Kiếp tu phước báu cho đầy,
Hạnh tu cho đúng Đài Mây trở về.
Con tu tỉnh cơn mê tầm giác,
Cội Bồ Đề che mát thân con;
Biết tu con nhớ vuông tròn,
Tròn vuông con giữ dạ còn không mang.
Thầy đôi phút giáng Đàn dạy trẻ,
Chúc mừng con mạnh mẽ tinh thần;
Tu là tự cứu bản thân,
Tu là tự độ ngươn Thần sáng soi.
Tu con tự xem coi sách sử,
Để biết mình cư xử ra sao;
Con khôn thoát được bốn rào,
Con mê cứ mãi khoét đào sông mê.
Thầy thấy con chỉnh tề Tâm nguyện,
Xin Thầy thương vận chuyển căn lành;
Con ơi! biết kiếp chúng sanh,
Mang thân Tứ Đại đã đành khổ lao.
Chúc các con trước sau như một,
Về bên Thầy rường cột Thiên Khai;
Hỡi con nam nữ anh tài,
Nữ nhi ráng sánh râu mày nghe con!
Thầy dứt lời nỉ non dạy bảo,
Tu phải cầu cho khảo mới cao;
Khuyên con chớ đắng, chớ đau,
Chớ sầu, chớ tủi ngày sau khó thành.
Ban bạch thủy con lành tất cả,
Mát tâm trần vui dạ Tu Chơn;
Cũng như là giọt Linh Đơn,
Con ơi! dịu mát bỏ hờn bỏ mê.
Dòng bạch thủy con về thầm nguyện,
Xin Chí Tôn chiếu Điển độ con;
Cho qua trận khổ mỏi mòn,
Xác thân tồn tại lo tròn phước duyên.
Ban diệu dược con hiền tất cả,
Nữ cùng nam con đã vì Thầy;
Công kia khổ nhọc là đây,
Thương con Thầy mới phân bày trước sau.
Thân Tứ Đại ốm đau bệnh tật,
Thân trần gian còn mất mấy hồi;
Kim Thân tồn tại con ơi!
Muốn thành con phải yên ngồi Tịnh Tâm.
Luyện Kim Thân con tầm ngọc báu,
Luyện cho thành Đắc Đạo trần gian;
Sợ con thân lại rộn ràng,
Biển mê bến khổ lại càng khổ hơn.
Thầy ban con Linh Đơn Diệu Dược,
Để các con hưởng phước, hưởng duyên;
Bớt bao nhiêu nỗi ưu phiền,
Bớt bao nhiêu chuyện trần duyên nặng nề.
Thầy ngự Điển giáng về trần thế,
Bạch Ngọc Kinh Thầy phế vì con;
Xuống trần lời dạy nỉ non,
Dỗ dành con trẻ lo bòn thâm công.
Lìa Bạch Ngọc Thầy thăm con thảo,
Chốn trần hoàng Tâm Đạo thiết tha;
Thương con như ngọc, như ngà,
Tuổi cao sức yếu thân già khó khăn.
Con là Đại Linh Căn vãng kiếp,
Bởi thương Thầy nối nhịp với Thầy;
Một lòng một dạ từ đây,
Con ơi vì Đạo, vì Thầy nghe con!
Phận Chưởng Giáo điểm son Thầy chiếu,
Thấy tấm lòng hiền hiếu trung kiên;
Chữ TÂM con quyết tu hiền,
Lo cho Cơ Đạo Quy Nguyên Đại Đồng.
Chưởng Quản với tấm lòng thành thật,
Nhịn hòa nhau không mất điều gì;
Đạo Thầy con nhớ tôn ty,
ThầyNgọc Đế huyền vi sắc truyền.
Hộ pháp con, nắm quyền Hội Thánh,
Kim Thân truyền óng ánh châu sa;
Lời thơ như ngọc, như ngà,
Lời văn tao nhã của Cha dạy bày.
Con là một Thiên tài Thầy định,
Ráng từ đây chấn chỉnh Đạo Mầu;
Quyết tu giải nghiệp, giải sầu,
Trần gian con bắc nhịp cầu đi qua.
Lời Cha dạy thiết tha nam nữ,
Ráng từ đây vẹn chữ THƯƠNG YÊU;
Nữ đoàn con nguyện vẹn điều,
Bửu Liên hiếu thảo rất nhiều thâm công.
Con Bửu Liên không lầm đường Đạo,
Cơ Thiên Khai quý báu vô cùng;
Lời vàng Thầy điểm cho chung,
Tên vàng Thầy chấm, Thiên cung Thầy đề.
Chấm Huệ Bút Thầy phê từng đứa,
Để cho con tự sửa lòng mình;
Thầy khen con có Đức Tin,
Thầy thương con biết giữ gìn Thiên Khai.
Thầy xưng danh Cao Đài Thượng Phụ,
Thầy Chí Tôn hiện Ngũ hào quang;
Chí TônĐức Ngọc Hoàng,
Các con Phật Tử Đàn Tràng hiểu không?
Thầy khai Đạo Đại Đồng Bác Ái,
Phật Thánh Tiên gom lại một nhà;
ThầyChúa Tể gọi Cha,
Ngọc Hoàng Thượng Phụ Cha Già Tam Nguơn.
Con nam nữ đừng hờn, đừng tủi,
Việc tu hành trong buổi ngươn tàn;
Khảo nhồi nhồi khảo đa đoan,
Nhưng con vững dạ bình an tu hiền.
Nhắc các con Đàn tiền mỗi trẻ,
Con ra về mát mẻ tu hành;
Lòng con đừng có sự sanh,
Lòng con đừng có ghét ganh mọi người.
Hãy mặt tươi tiếng cười vui vẻ,
Đạo với đời mạnh mẽ hân hoan;
Con ơi! Thầy ngự Điện Đàn,
Chí Tôn Thượng Đế lời vàng nhủ khuyên.
Thầy điểm bút con hiền tất cả,
Hiện Đàn linh Thầy hạ giờ này;
Con nghe tiếng gọi của Thầy,
Cùng nhau lớn nhỏ hiệp vầy lo tu.
Giã con trẻ nhàn du cảnh lạc,
Thầy về Ngôi cỡi Hạc nương xe;
Các con Đạo Đức dặt dè,
Thầy đi có lộng tàn che mát lòng.
Con cũng được Thầy trông, Thầy gọi,
Sợ lòng con bước khỏi Đạo Mầu;
Con ơi! tiếng ngọc lời châu,
Thì con phải ráng tròn câu kỉnh thành.
Thầy không điểm đại danh tất cả,
Nhưng Thầy ban Pháp Hóa con hiền;
Hụê Linh Thầy chấm diệu huyền,
Cho con mỗi đứa kết huyền bài thi.
Lìa Bạch Ngọc Thầy đi xuống thế,
Vì các con Đạo Thể trang nghiêm;
Thương con lòng muốn kiếm tìm,
Gặp Thầy con được nỗi niềm vui tươi.
THI
Thầy giã con trần ở lại đây,
Hư Cung Bạch Ngọc cỡi Rồng Mây;
Thầy nương Bạch Hạc về ngôi vị,
Ngọc Đế Huyền Khung sắc lịnh Thầy.

TRƯỜNG THIÊN
Chư Thiên Thánh Phật tựu tề,
Đứng lên từ giã mau về Cung Son;
Trước tiên Thầy giã các con,
Truyền trong Tam Giáo Cung Son phục hồi.
Thầy đi trong dạ bồi hồi,
Nhìn con Thầy cũng đứng ngồi không an;
Chúc con hai chữ HIỀN NGOAN
Lo tu với mối Đạo Vàng Thiên Khai.
Thầy, có Mẹ dạy bày,
Có trong Tam Giáo hoằng khai Chơn Truyền;
Có Thần, có Thánh, Phật, Tiên,
Để con nhìn rõ Máy Huyền chuyển xoay.
Có chư La Hán đủ đầy,
Thiên Tôn Di Lạc điểm xây Đạo Huỳnh.

NGÂM
Giã con trở lại Thiên Đình,
Nhẹ nhàng Thầy bước xe linh Thầy về.

THI
Thượng Phụ Từ Bi xuống cõi trần,
Linh Quang vội vã hạ Chơn Thân;
Mừng chung nam nữ đồng tâm kỉnh,
Phật Địa về Đàn hãy vội tuân.

THI BÀI
Nghe Thầy nói rưng rưng nước mắt,
Nghĩa Thầy thương gắn chặt từ đây;
Cũng như Phật Địa giờ này,
Lòng còn tủi tủi thương Thầy biết bao.
Hàng các con đứa nào nghịch lẫn,
Tích Bàng Quyên, Tôn Tẩn còn đây;
Con ơi! nếu muốn theo Thầy,
Thì con phải được đủ đầy phước duyên.
Đi chung Thuyền cho yên, cho trọn,
Bước xuống Thuyền con dọn cho thông;
Con ơi! một dạ ghi lòng,
Chữ TU cùng với chữ KHÔNG khó thành.
Cha Chưởng Quản điển lành ngự thế,
Nghe Thầy khuyên dòng lệ tuôn sa;
Thương con như ngọc, như ngà,
Sợ con rời bỏ Cha Già thâu canh.
Đời của con lanh chanh thế sự,
Lo tranh giành việc dữ điều hung;
Nữ thì Tứ Đức Tam Tùng,
Trai thì Trung Thỉ mới dùng được đa.
Cây sức lớn tuy già khô héo,
Đạo với đời con khéo bước theo;
Cha ơi! tu mãi mà nghèo,
Làm sao tu được giàu theo mới là.
Tu được giàu con mà lo liệu,
Tu nghèo nàn túng thiếu như vầy;
Dầu con đã gặp được Thầy,
Nhưng lòng cũng bị đắng cay cuộc đời.
Cha xuống thế đôi lời nhắc nhở,
Biết tu rồi đừng sợ ma vương;
Càng tu càng mến càng thương,
Càng tu mới thấy con đường thẳng ngay.
Cha dạy con một bài dài vắn,
Để cho con Tâm lắng bụi đời;
Chỉ còn có một tấc hơi,
Mà không biết được Phật Trời nơi đâu?
Thân già yếu thảm sầu bệnh khổ,
Sự đói đau cám dỗ trần mê;
Chỉ con kìa Gốc Bồ Đề,
Sao không ngồi đó tỉnh mê mới tường.
Vậy Cha dạy con đường Giải Thoát,
Khuyên các con phải ngọt, phải thương;
Muốn tu xa Tứ đổ tường,
Sông mê muốn dắt chận đường con đi.
Diệt ba độc SÂN, SI, THịNH NỘ,
Con mới về được chỗ Liên Đài;
Dạy con Cha dạy nhiều bài,
Cho con thi Đức, thi Tài, thi Công.
Con mệt mỏi ngồi trông Cha nói,
Sợ Cha rầy con hỏi lại Cha;
Tu cầu xa quỷ, xa ma,
Mà tu thường gặp quỷ ma Cha à.
Ma với quỷ, là Ta, là Phật,
Phật với Ma, cũng Phật mà thôi;
Tại thân con bị luân hồi,
Nên chi ma quỷ kéo lôi con hoài.
Con mệt mỏi một bài Cha giảng,
Như Pháp Sư Kinh Tạng dạy khuyên;
Để cho Phật Tử tu hiền,
Chỉ đường Giải Thoát Kim Liên Niết Bàn.
Cha Pháp Sư dạy rành con tỉnh,
Đừng có mê, Chánh Định Chánh Tâm;
Chánh Chơn, Chánh Nghĩa không lầm,
Sáu Câu Lục Tự con rành từ nay.
Phật Giáo dạy không sai Chánh Pháp,
Mà con tu không đáp đủ đầy;
Tu danh, tu lợi, cho dầy,
Tu nhơn, tu nghĩa, con rày chưa tu.
Còn Huỳnh Đạo công phu tu tịnh,
Mà đến giờ con tính việc làm;
Tại vì tâm trẻ còn tham,
Còn tham vì bởi chữ HAM THẾ TRẦN.
Cha dạy Đạo tinh thần thông suốt,
Như ngọn đèn, ngọn đuốc rọi tâm;
Con ơi! bến giác không lầm,
Sợ con không biết đường tầm mà thôi.

TRƯỜNG THIÊN
Giã con khi xả Đàn rồi,
Cha ban Dược Thủy con ngồi tịnh Tâm;
Uống vào mát mẻ thân tâm ,
Tu hành Đắc Đạo muôn năm trường tồn.
Uống cho nhẹ mát linh hồn,
Xác thân tồn tại hàn ôn xa lìa;
Chúc con khi bước ra về,
Cho Cha lời nhắn sớm khuya tu hành.
Sự đời đừng ghét đừng ganh,
Đừng lo hai chữ ĐẤU TRANH với đời;
Giã con Cha cũng đi rồi,
Các con thoát kiếp luân hồi nghe con!

NGÂM
Dứt lời Cha ký nét son,
Cam Lồ Dược Thủy ban con Cha về.

Thăng./.


TÌM HIỂU BẠCH NGỌC KINH NƠI ĐỨC THƯỢNG ĐẾ NGỰ .



Bạch: Màu trắng, rõ ràng. Ngọc: Loại đá quí có màu sáng bóng rất đẹp. Kinh: Tòa nhà to lớn làm nơi thường ngự của Ðức Chí Tôn.
Bạch Ngọc Kinh là tòa nhà to lớn làm bằng ngọc trắng, ở tại trung tâm của CKVT, là nơi thường ngự của Ðức Chí Tôn Ngọc Hoàng Thượng Ðế.
Trong TNHT, có bài thi mô tả Bạch Ngọc Kinh như sau:
TÂN TẢ BẠCH NGỌC KINH
Một tòa Thiên các ngọc làu làu,
   Liền bắc cầu qua nhấp nhóa sao.
      Vạn trượng then gài ngăn Bắc Ðẩu,
         Thiên trùng nhíp khảm hiệp Nam Tào.
        Chư Thần chóa mắt màu thường đổi,
    Liệt Thánh kinh tâm phép vẫn cao.
 Dời đổi chớp giăng đoanh đỡ nổi,
    Vững bền muôn kiếp chẳng hề xao.

                               (1-1-Bính Dần)
Bạch Ngọc Kinh là tòa lâu đài quí báu nhứt, đồ sộ nhứt, đẹp đẽ nhứt, huyền diệu nhứt trong CKVT.
Lâu đài nơi cõi trần còn bị hư sập hay bị hủy hoại theo thời gian, nhưng Bạch Ngọc Kinh thì tồn tại vĩnh viễn.
Tất cả các chơn hồn khi đắc đạo, đều phải đến Bạch Ngọc Kinh bái lễ Ðức Chí Tôn.
Tòa Thánh Tây Ninh được Ðức Phạm Hộ Pháp xây cất theo kiểu vở do Ðức Lý Giáo Tông giáng cơ vẽ ra, mô phỏng theo hình ảnh của Bạch Ngọc Kinh nơi cõi thiêng liêng. Do đó, Tòa Thánh Tây Ninh được xem là Bạch Ngọc Kinh tại thế.
Trong Con đường Thiêng liêng Hằng sống, Ðức Phạm Hộ Pháp mô tả Bạch Ngọc Kinh như sau:
"Lại gần tới còn thấy một vật khác thường quái lạ, nhưng nó là một tòa Thiên các đẹp đẽ lắm, màu sắc thay đổi sáng rỡ, mà cả Thoại khí bao quanh làm như thể vận chuyển hình trạng của nó vậy. Lâu đài chớn chở mà nó là con vật sống chớ không như gạch đá chúng ta làm đây, nó vận hành như con vật sống vậy, thay đổi màu sắc vô cùng vô biên. Bí pháp ấy không thế gì tả đặng, ngó thấy đặc sắc lắm.
Nhà cửa ở thế gian nầy là con vật chết, Bạch Ngọc Kinh là con vật sống, biến hóa thay đổi như thể vận hành, xung quanh Thoại khí bao trùm, từ Nam chí Bắc, từ Ðông qua Tây, khối lửa ánh sáng ấy, chúng ta ngó thấy như mặt trời vậy, mà ánh sáng mặt trời thì nóng nực bực bội, còn ánh sáng nơi tòa Bạch Ngọc Kinh lại dịu dàng và huyền bí lắm, sung sướng khoái lạc lắm! Tại sao đài các nó là con tử vật mà nó sống? Sống là do nơi đâu? Nếu biết được thì không lạ gì.
Nơi Bạch Ngọc Kinh  Hỗn Nguơn Khí biến hình nó ra. Hỗn Nguơn Khí là Khí Sanh Quang của chúng ta đã thở, đã hô hấp, khí để nuôi cả sanh vật sống, ta cũng do nơi nó xuất hiện, mà biểu nó làm sao không sống?
Khi Bần đạo ngồi trên pháp xa đến, thấy các chơn linh hằng hà sa số, bao vây trước cửa la liệt không thể đếm. Pháp xa vừa ngừng, Bần đạo bước xuống thấy ba cửa nơi Bạch Ngọc Kinh có 12 vị Thời Quân mặc khôi giáp, tay cầm bửu pháp, đứng cản đường không cho thiên hạ vô. Bần đạo giận quá đỗi. Ba cửa ấy xa nhau, mỗi cửa có bốn người giữ. Bần đạo muốn nói chuyện thì ba cửa ấy gom lại, 12 người hiệp lại đứng trước mặt Bần đạo. Bần đạo hỏi vì cớ nào không cho người ta vô?
Vừa hỏi thì họ bỡ ngỡ nói người ta biểu đừng cho vô. Nói người ta biểu thì Bần đạo biết là Kim Quang Sứ biểu nó, xúi nó đừng cho các chơn linh vào Bạch Ngọc Kinh.
Giận quá, Bần đạo day mặt ra ngoài biểu các chơn linh vô. Họ tràn vô nghe một cái ào dường như nước bể bờ chảy vào Bạch Ngọc Kinh vậy. Tới chừng các chơn linh vô hết, liền biểu 12 vị Thới Quân vô, rồi đứng dòm cùng hết thảy coi còn ai ở ngoài nữa không. Bần đạo vác cây Giáng Ma Xử đi vô Bạch Ngọc Kinh sau hết.
Bạch Ngọc Kinh chia làm ba căn, cửa chính giữa là các vị Phật cao siêu, mình đứng day vô, phía bên tả là phái nữ, phía bên hữu là phái nam. Bần đạo nghe đi rần rần rộ rộ, bên kia thì thấy hình bóng chiếu qua vách mà thôi, tấm vách thật lạ lùng, trong trắng giống như sương sa vậy. Buổi đầu Bần đạo không để ý, đi tới nữa, thấy tất cả đều có ngôi vị của họ sẵn. Bần đạo vô cửa thấy họ ngồi có chỗ hết, còn mình thì bơ thờ, vác cây Giáng Ma Xử đi vô, không biết đi đâu. Nói sao người ta có chỗ ngồi, còn mình không có?
Vừa nói rồi thì thấy có người đứng gần bên mình mà không hay, họ trả lời: Cái ngai của Ngài kia. Bần đạo dòm lên thấy cái ngai tốt lắm, thấy rồi trong bụng hồ nghi, nói không biết họ có gạt mình không. Bần đạo sợ, vừa sợ thì có người nói: Chính cái ngai đó là của Ngài.
Từ thử đến giờ, dầu vạn kiếp sanh chịu khổ để tạo vị nơi mặt thế gian nầy cũng không bằng ngồi được trên đó. Nơi đó sung sướng lắm, sung sướng làm sao đâu!
Trong bụng nói làm sao lên được trên đó? Vừa tính rồi thì dường như có nấc thang, Bần đạo lên ngồi rồi thì thấy trước mặt của mỗi người đều có vật ăn và rượu để uống. Bần đạo nói sao họ có ăn mà mình không có. Vừa nói thì có một trái đào Tiên và một chung Tiên tửu. Ở đó tưởng muốn cái gì đều có hết, nhứt nhứt không có món gì mình muốn mà không có."

Chú Thích


§                    CKVT: Càn Khôn Vũ Trụ.
§                    TNHT: Thánh Ngôn Hiệp Tuyển.
§                    Liên Thanh Sưu Tập .