Thứ Hai, 14 tháng 7, 2014

- TÂM PHÁP DI ĐÀ







TÂM PHÁP DI ĐÀ
(Truyền dạy các đệ tử Bửu Liên)
****
Thế sự đa mang cảnh loạn cuồng,
Lòng Thầy chua xót biết ngàn muôn
Ngày đêm dạy dỗ chưa thông đạt,
Nhục thể sao con mãi cúi luồn....!
Luồn cúi muôn đời chịu thảm thương !
Từ đây nạn ách thể thân vương
Nếu con sai lạc đường “Tâm pháp”
Sẽ gặp ngàn muôn cảnh đoạn trường

I. VUN BỒI CHƠN THẾ :
            Này các con, cảnh này là vô thường, thân này là tạm giả thế này chẳng còn mãi với các con. Luật Thiên Công đã định sẵn: ba vạn sáu ngàn ngày các con phải còn chịu đắng cay trong vòng tứ khổ. Tứ khổ là mức thước để cho các con đo lương trong kiếp luân hồi của các con : dữ, lành tội, phước được là baonhiêu ? mà các con cũng vẫn còn nghĩ rằng : “Còn thân là còn các con”, các con quên rằng trong giấc ngủ mê của các con, các con lấy gì để điều khiển châu thân. Trong lúc các con hoạt động nơi thế trần chẳng phải thân các con điều đông mà do pầhn vô vi, vô vi đó là linh phách chơn như tối thượng của các con, từ trong muôn kiếp luận hồi. Nếu ngày nay không lấy phần thể chất để bù đắp cho vô vi, nghĩa là các con cứ sử dụng phần linh phách của các con mà các con không cần bồi dưỡng, thì cũng như ăn trái mà quên nguồn cội, các con không có tưới nước cho sum cành để các con hưởng muôn đời với trái kia mơn mởn, mà các con chỉ biết ăn trái mà thôi, quên vun cội cho nhành kia sum nở thì sẽ tàn tạ càng ngày các con thấy linh phách của các con không còn trong sáng như ngày nay mà phải xa rời lằn điển hệ. Từ giày sang các con sẽ trở thành nghèo khó, từ lúc từ bi chơn thế các con sẽ trở thành ác Đạo ma vương sa vào trầm luân khổ hải, nếu các con không chọn đường Đạo pháp cao siêu. Mượn thân này không phải các con để hưởng ở trần gian mà các con phải nhớ rằng: khi các con đã có chiếc thân tứ đại là các con đền tội để trả quả trong kiếp luân hồi, thì như thế các con mới rạng tỏ phân linh phách. Nếu các con nghĩ rằng còn thân là còn hưởng, còn thân là các con còn điều Thiên phú nơi trần gian, tận dụng sở năng của các con mà Thượng Đế đã ban cho, thì phần linh phách của các con như ngọn đèn kia hết dầu tiêm lụn vậy.



II. ĐẠT CHƠN LÝ, CHƠN PHÁP :
            Tôn Sư thường khuyên các con : Nếu các con nhịn phần vật chất sẽ được phần thưởng ở linh hồn, cũng như người tiết kiệm nếu mốn trở thành giàu sang giờ đây các con phải nhịn nhục, khó nhọc ngày ngày mớ trở thành giàu sang được. Nhưng trước khi giàu sang các con nhớ rằng đừng ch thiếu nợ. Muốn làm lành, tất nhiên các con đừng tạo thêm nghiệp ác.
            Ngày nay, muốn thọ pháp cao siêu, muốn đạt huyền năng của Tôn Sư truyền ban cho các con, các con phải có điều kiện là : giữ tâm bình tịnh giữ lòng cho trong sáng như gương. Cũng như các con muốn đốt ngọn Thiêng đăng Thái Cực thì các con phải sửa soạn cho đâu tiêm sạch sẽ, đầu tiêm  đã có sẵn nhưng các con còn phải đợi ngọn lửa các con tự tạo mới được. Nếu các con nghĩ có dầu có tiêm sẵn sàng nhưng chỉ chờ ngọn lửa Thiêng liêng đến, điều đó là ảo vọng hoài công mà các con phải tự tạo các con  lần lửa thiên nhiên, tự đốt ngọn thiêng đăng sáng rõ, như thế các con mới đoạt tâm pháp của Tôn sư.
            Học Đạo để hành Đạo, không phải các con vì mê mê, hoặc hoặc, vì muốn Tôn sư cứu về Niết Bàn Bạch Ngọc, vì muốn Tôn sư, hỗ trợ các phàm cho các con được tai qua nạn khỏi nên các con mới đến với Tôn Sư, quì trước Tôn sư , khấn cầu Tôn Sư ban hồng ân cho thân các con yên, xác các con vẹn để tu hành. Đó trước tiên là con khơi mầm dục vọng mà con quên rằng từ ngàn xưa các bâc Bồ Tát Thiên Tịnh qua địa cầu đều bỏ xác một cách đau thương bỏ lại trần gian những điều thống khổ ? Các con không tập điều thống khổ đó mà các con đòi hỏi điều sung sướng, các con đòi hỏi trước tiên là dục vọng thi làm sao các con được tỏ rằng ngọn tâm đăng của Tôn sư truyền lại ?
            Này các con ! Nếu thế gian này hoàn toàn sang cả, hạnh phúc ngang nhau  mà Tôn sư truyền ban cho thì đâu còn Phật Đạo, thì đạu còn Tiên Giáo thì đâu còn con đường Thánh Nhân đã truyền ban cho nhân chủng. Mỗi người các con cầu nguyện mà Tôn sư ban cho điệu hóa chơn thường bảo toàn thé xác lâm gia đình thì Tôn sư còn hoằng hóa mối Đạo  làm chi ?
            Tôn sư thường khuyên các con Tâm pháp là ngọn đèn trong đêm tối,  các con lần theo để thấy chân lý cao siêu, Đèn đó chưa phải chơn lý mà các con đi đến, trên bước đường đi các con đi đến,  trên bước đường đi các con sẽ gặp Chơn Lý sẽ tìm được ngọn Tâm đăng đèn kia chưa phải là chơn lý vậy. Cũng như ngày nay các con đến với Đạo quì dưới chân Tôn sư để nghe thuyết pháp, lời thuyết pháp, lời thuyết pháp hôm nay chưa phải là thuyết pháp đó các con tìm được ngọn Tâm đăng, tìm được chơn lý cao siêu làm cho tâm thần thanh thoảng, trí huệ thống minh. Đó chỉ là một phần thuyết pháp mà các con nhiếp thọ được mà thôi.
            Các con học pháp của Tôn Sư chưa phải là chơn pháp đó là thế pháp, đó là phương tiện các con đang luyện pháp các con tìm trong đó điều huyền diệu hư linh mà Tôn sư không thể diễn bằng lời truyền bằng ý mà chỉ các con nhiếp thọ bằng cảm trí hư linh của các con từ lằn hào quang của Tôn sư truyền xuống, đó mới chính thiệt là Chơn pháp vậy. Nếu các con mong mỏi rằng Tôn sư sẽ truyền các con bằng,  hành theo bằng thân, noi theo  bằng thế, từ thời luyện như thế đắc Đạo Long Hoa,  thì cũng như  các con gieo trồng lành trên sỏi đá để mong ngày nở nhị đơm bông.

III. NƯƠNG ĐỜI LO ĐẠO.
            Điều Tôn sư mong mỏi là các con đứng vào ngôi Phật thế, Tiên gia để nhìn đời. Các con tự cho mình và thoát  tục mà nhờm gớm việc trần ai, đừng mượn việc trần ai mà hòa đồng cho Tiên tánh. Các con biết bằng :  trần ai là khổ lụy, cũng như hạt son kia dưới bùn nhơ vậy. Nhưng sen kia tách bùn sen kia không nở được, nhưng không phải vì bùn mà sen kia ngâm mình mãi muôn đời trong đó vậy. Nếu các con vì đời không vì Đạo, các con sẽ mất Đạo. Các con vì sao không vì đợi, các con sẽ mất đời, Đạo, đời cac con tự làm sao cho hòa hợp, không phải quá vi Đạo mà các con bỏ thể xác này thì Đạo kia cũng vô dụng. Không phải quá vì đời mà các con quên Đạo thì muôn đời sau các con cũng không nhiếp thọ được Chơn Đạo cao siêu . Phải làm sao ép lòng, vì đời, hy sinh vì Đạo, nương mình theo đời để rồi chọn Chơn Đạo cao siêu đó là phần giải thoát  cuối cùng của con vậy.
            Trong Bí pháp Di Đà mà Tôn sư truyền cho các con là từ vô thường trở lại nhiên thường từ nhiên thường các con trở về phần giải thoát. Kìa ! ngọn hỏa đăng chói sáng, một sát na bước qua là tiêu lần một Sát na vậy. Môt hơi thở của các con là một tế bào tiêu hủy, các con có thể lặp lại hơi thở khác nhưng hơi thở xưa của các con không thể nào tìm lại được  thì tại sao trong hơi thở đó, các con không đem lằn Thiên điển chơn hư của các con để tạo thành một tế bào Đạo pháp ? để  cho tế bào luân hồi thay thế cho tế bào dục vọng chết đi trong thân .
            Chẳng phải riêng các con mà thôi, Tôn sư còn hóa hoằng tùy duyên trong muôn loài vật nhưng các con có duyên tiếp nói được lằn thiên điển, nghe lời của Tôn sư cần phải giải thoát ý phàm phu trần tục. Nếu lời của Tôn sư không phải là mũi cưa hay đục để đẻo một cây kia còn đang sần sùi, thì các con cũng coi đó là dòng bích thuỷ chảy vào tâm linh truyền cảm hư vô mát da, để các con có giây phút trở về với Tôn sư, yên lòng nơi thế hạ, để này kia khi bỏ xác này các con không còn lưu luyến. Con biết Đạo là trường miên nhứt là cơ duyên pháp của Thầy là  vĩnh cửu, nhưng các con đem doãn lạc, đem điều ngắn ngủi để đổi với Đạo pháp cao siêu là ngược với lý Đạo  Thiên huyền của Thầy truyền xuống vậy.
            Sắt đá kia còn mòn theo thời gian,  lời dạy của Thầy, của Tôn sư chẳng lẽ không truyền cảm các con một phần nào ư ? Tôn sư muốn nhỏ dòng nước mắt truyền cho các con, Tôn sư khóc không phải bằng giọt nước mắt của trần ai đau khổ mà bằng  lằn hào quang thống xót đau thương, truyền trong tim của các con. Các con hãy rạch tim đem vào lời tâm huyết của Tôn sư...
            Này các con ! các con phải nhớ rằng lời của Tôn sư là một lời cao siêu tuyệt diệu, không phải bằng lời của một phàm nhân truyền ra mà các con phải đem vào tâm trí suy gẫm thường xuyên. Suy gẩm không đủ, các con phải năgn hành cho vẹn vẻ. Vì suy gẫm các con sẽ được phần linh điển bù vào kiếp luân hồi hầu có gội rửa tội ngàn xưa của con , thi hành là các con tránh khỏi điều cám dỗ của trần gian đoãn lạc...
Con hữu duyên gọi là nghe dạy
Còn muôn người mắc phải nợ trần
Cuôc đời danh lợi đày thân
Tan rồi xác thế tinh thần rã theo
Tôn sư giảng giàu nghèo chung một
Hiệp nghe lời rường côt hôm nay
Chiếc thân dầu có đọa dày
Linh hồn nuôi dưỡng đợi này Long Hoa

Đức Tôn Sư
A DI ĐÀ PHẬT